Ngày mười hai tháng bảy năm tám tư
chúng tôi trồng cây phượng bên góc trường
kỉ niệm buổi cuối cùng đời học sinh trung học
rồi vỗ cánh
mỗi đứa một phương
Mỗi đứa một phương
nhưng không có đứa nào
chia với các anh quả đạn pháo ở biên cương phương Bắc
không có đứa nào xắn hộ một xẻng đất
cho vuông vức chỗ các anh nằm
Đêm mười hai tháng bảy
năm tám tư
tôi chong đèn làm thơ trên trang lưu bút
gửi cho người bạn gái
thường mặc chiếc áo vàng ngày chào cờ đầy nắng
buồn vẩn buồn vơ cơn mưa trút lá
nhưng chẳng có giọt nước mắt nào
khóc cho mấy nghìn liệt sĩ
mấy vạn đốt xương
hóa đá dọc chiến hào
Suốt bao năm nằm lại non cao
chỉ có nắng và những mùa hoa gạo đỏ
thầm lặng ủ các anh
chút hơi ấm quê nhà
Trưa nay
chúng tôi đến thăm
nghĩa trang Vị Xuyên
ầm ầm giông đổ
nén nhang muộn thắp lên
mưa ướt hết
Xin thắp mấy dòng này
tạ lỗi với mây xanh.
Giấc mơ hoa ban trắng
Biết bao nhiêu liệt sĩ Điện Biên
các anh nằm
không
đứng ở khắp nơi
quá mỏi suốt 55 năm
trong những ngôi mộ có tên và không tên
Súng vẫn trên vai
cơm vắt vẫn bên người
các anh đứng
dọc sông Đà
Nậm Tao
Nậm Rốm…
nhìn nước xuôi
thương nhớ bấy quê nhà
Dẫu đời lính thì phải vì Tổ quốc
nhưng tóc các anh xanh
giờ đã trắng bên đồi
mơ ước một lần về phép
thăm mẹ già
đi dưới hàng cau
55 năm
như đã lâu rồi
viên đạn bắn các anh
nằm quên trong bảo tàng chứng tích
máu thịt con người
đâu cũng đỏ mà thôi
Dọc Tây Bắc
đi tuyến đường nào cũng thấy
các anh giăng dây kéo pháo qua đèo
trắng và trắng
từng cánh hoa bạc trắng
bời bời
một giấc mơ.
Cánh chuồn tuổi thơ
Ngày ấy ta đi
em còn tát nước bờ soi
tóc chớm hồng hai má
bao mùa cày chân rạ
đợi ta về
em thẩn thơ vành nón trắng
Nhớ buổi quen nhau
nồi khoai bốc khói
vàng ánh đèn dầu
bàn tay
dịu dàng từng thếp lá
mà như lạ
lại như quen
lúc chia tay
trăng lạc vào trong mắt
Buổi ta đi
em gửi theo chiếc nón
đường chằm
thơm từng ngón tay
và tóc
Giờ ta về
đồng quê trĩu thóc
chợ nón họp đầy
Em đâu
ngẩn ngơ một con chuồn chuồn
lẻ bầy
đính trên mảnh đạn.
Để lại bình luận