BÀI 1: SÔNG LI HƯƠNG
Lặng lẽ đời sông
âm thầm trong đục
trăm năm nghe nhịp đập phố phường
nghe đời cát bụi
nghe bóng cây gáo già trầm ngâm đếm tuổi
đã xa xưa dáng một con đò
Những chiều rơi vụn xa xôi
người cúi mặt soi bóng mình đã cũ
nhớ mẹ đò đưa khách trú
người Bắc người Nam biền biệt xứ nào
mẹ và vội những hạt ca dao
bao năm nhớ một mùi cơm quá lửa...
Đêm trên đò vắng
sào khuya treo một ánh nhìn
qua rồi lưỡi gươm mài sắc
sóng gợn lên dáng dấp đền đài
dòng Hương trôi
tuổi thơ trôi
sao vẫn âm âm một dáng ngồi cây cỏ
đã xao xác rồi, tôi, một gốc cây buồn
ngả vào chiều phố thị
đã bện nương cội rễ dòng Hương
Tôi hành khất nắng mưa bên trời chạng vạng
ly hương từ độ dại khờ
hơn ba mươi năm chẳng còn nghe câu hò điệu lí
chỉ nhớ mùi chớm khê rượu gạo
nhớ tiếng em ca câu mái đẩy mái nhì
và ngày đi, hành lí một dòng sông
Dòng sông ly hương
róc rách trong tôi, thầm thĩ trong tôi, ghì đôi chân tôi bên bờ huyền mộng
sông rồi sông chẳng phố thị ồn ào
sông rồi sông nghe mẹ hát ca dao
sông rồi sông - nước mắt - rỏ vào mây viễn xứ
và cơn mưa
nơi ngõ cũ ngọt ngào...
Bài 2:
Giấc hải trình
Những ngọn gió về phía cánh buồm nào
chao chát chân mây
cánh hải âu chở một bầu trời
biển chở một chiêm bao
người mơ giấc cá tôm trở về
Phía hừng đông, những ngôi sao còn cài lên cúc sóng
bầy rêu lang thang
con phù du dang dở hành trình
đêm qua mắc câu vào một vì sao lạc
Cồn Cỏ, Chân Mây, Cù Lao phía nào xuôi Nam ngược Bắc
sóng chất đầy khoang thuyền
người neo vào một giấc khơi xa
Đêm đêm, phía ngoài vũ trụ
dường như ai đó đang ngoái nhìn
lo những chiếc thuyền sắp rơi ra khỏi biển
rơi ra khỏi những quỹ đạo
Thuyền vẫn đó
như biển vẫn đính vào vòng xoay quả đất
hấp lực nào giữ chúng ở lại
như mắt em chẳng then cài
sao nhốt mãi một tôi...
Bài 3:
Điều không định nghĩa
Em bước ra từ giấc mơ màu gỗ lim
khẽ cúi xuống đặt lên tay anh bật lửa
mình đốt gì để sưởi một chiêm bao?
Em không gọi tên anh như một danh từ
cũng không nắm lấy một bàn tay ghì chặt
chỉ có những lọn hương đã ngập trong lồng ngực
cắp ban mai của chúng ta bay đi
Em ví mình như rượu
say hết tiếng thở dài
ban tặng anh ngút ngàn thinh lặng
Em bước ra từ trong khoảnh khắc
khi giấc xuân chểnh mảng phía vô cùng
anh cố nói một điều gì vô nghĩa
Em đã khua mái chèo trên sóng trắng
vẫy vào anh trùng trùng
anh cứ ngỡ giọt mồ hôi là bể mặn
Em, ánh nắng của ngày chưa hiện hữu
ta cố dò lấy một đường biên...
Để lại bình luận