BÀI VĂN KỂ LẠI MỘT LẦN ĐI XEM LỄ HỘI CÓ SỬ DỤNG YẾU TỐ MIÊU TẢ VÀ BIỂU CẢM
Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, những lễ hội truyền thống như những điểm nhấn rực rỡ của văn hóa dân tộc, đưa con người trở về với cội nguồn, với bản sắc xưa cũ thân quen. Đối với tôi, một lần đi xem lễ hội Tết Nguyên Tiêu ở phố cổ Hội An là một trải nghiệm tuyệt vời, vừa mới mẻ lại vừa sâu sắc, để lại trong tôi nhiều cảm xúc khó quên.
Đó là vào rằm tháng Giêng năm ngoái. Gia đình tôi quyết định thực hiện một chuyến du lịch đến Hội An để tận hưởng không khí lễ hội đầu năm. Ngay từ chiều, phố cổ đã bắt đầu rộn ràng. Những con đường lát đá trở nên sinh động hơn bao giờ hết với dòng người đổ về ngày một đông. Những gian hàng thủ công mỹ nghệ, những quán ăn nhỏ ven đường, tất cả đều khoác lên mình tấm áo rực rỡ của ngày hội.
Khi mặt trời khuất hẳn sau dãy nhà mái ngói rêu phong, thành phố như bừng sáng dưới ánh đèn lồng. Cả không gian chìm trong sắc đỏ, vàng, cam lung linh của hàng ngàn chiếc lồng đèn treo cao thấp, nối đuôi nhau trên từng con phố nhỏ. Dòng sông Hoài cũng trở nên huyền ảo đến lạ thường, mặt nước phản chiếu ánh đèn như một dải ngân hà trôi lững lờ giữa lòng phố cổ.
Tôi háo hức khi được mẹ đưa đi thả hoa đăng. Những chiếc đèn giấy nhỏ, hình hoa sen, bên trong là một ngọn nến bé xíu được thắp lên bằng niềm tin và hi vọng. Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc hoa đăng xuống mặt nước, lòng thầm ước về một năm mới an lành, hạnh phúc cho cả gia đình. Dòng sông lặng lẽ mang theo hàng trăm điều ước như thế, trôi xa dần trong ánh mắt mơ màng của bao người đang đứng bên bờ.
Không khí lễ hội còn sôi động với các hoạt động truyền thống. Tôi được thưởng thức những tiết mục hát bài chòi – một loại hình nghệ thuật dân gian đặc trưng của miền Trung. Tiếng hô bài vang vang, xen lẫn tiếng trống, tiếng reo hò náo nhiệt. Rồi đến màn múa lân rộn ràng tiếng trống giục giã khiến ai nấy đều phấn khích. Những con lân với sắc màu sặc sỡ nhảy múa điêu luyện, mang theo mong ước xua đuổi tà khí và mang lại may mắn cho năm mới.
Ấn tượng nhất trong tôi là lúc đoàn rước đèn của trẻ nhỏ đi qua. Các em mặc áo dài truyền thống, tay cầm những chiếc lồng đèn hình cá chép, ngôi sao, hoa sen… vừa đi vừa ca vang những khúc hát Tết rộn ràng. Nhìn nụ cười trong veo, ánh mắt háo hức của các em, tôi như thấy lại hình ảnh của chính mình những mùa Tết thuở bé. Giây phút ấy, lòng tôi bỗng dưng lắng lại – một cảm giác bình yên và thân thuộc len lỏi trong tim.
Lễ hội không chỉ khiến tôi ngỡ ngàng vì vẻ đẹp rực rỡ, mà còn khiến tôi trân quý hơn những giá trị truyền thống dân tộc. Dẫu cuộc sống có thay đổi ra sao, thì tình yêu với những lễ hội cổ truyền vẫn luôn là sợi dây vô hình kết nối con người với văn hóa cha ông. Tôi thầm biết ơn những người dân Hội An – những con người vẫn giữ gìn, vun đắp lễ hội qua từng năm, để những du khách như tôi có cơ hội cảm nhận được vẻ đẹp sâu lắng ấy.
Sau chuyến đi, tôi mang về không chỉ là những bức ảnh đẹp, mà còn là những kỷ niệm ấm áp, những rung cảm đặc biệt mà không dễ gì quên được. Lễ hội Tết Nguyên Tiêu năm ấy đã trở thành một phần ký ức tuổi trẻ – lung linh như ánh đèn hoa đăng, dịu dàng như dòng sông Hoài đêm rằm, và đậm đà như hồn xưa Hội An giữa lòng hiện đại.
Để lại bình luận