Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
“Ai bảo chăn trâu là khổ?”
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích
Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi...
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
(Trích Quê hương, Giang Nam, dẫn theo Quê Hương - Tập thơ từ miền Nam gửi ra”, NXB Văn Học, 1962)
Câu 1: Xác định thể thơ và chủ thể trữ tình của bài thơ
Câu 2: Dựa vào văn bản, liệt kê các kỉ niệm được nhắc tới thuở còn thơ của nhân vật tôi.
Câu 3: Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ trong câu thơ:
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Câu 4: Nhận xét cấu tứ của bài thơ.
Câu 5: Qua bài thơ, em rút ra được bài học gì?
Để lại bình luận