Mỗi người chỉ sống một lần trong đời, nhưng giá trị của cuộc sống không được tính bằng số năm, mà bằng những gì ta đã làm cho cuộc đời này. Nhà chính trị Peter Marshall từng khẳng định: “Thước đo của cuộc đời không phải thời gian, mà là cống hiến.” Câu nói không chỉ là lời nhắn gửi, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về cách con người nên sống – sống để trao đi, để phụng sự, để tạo dấu ấn tích cực lên thế giới xung quanh.
“Thước đo” ở đây được hiểu là chuẩn mực đánh giá một điều gì đó có giá trị hay không. “Thời gian” là số năm ta tồn tại – điều mà nhiều người lầm tưởng là đơn vị đo của một đời người. Còn “cống hiến” là sự cho đi, là hành động tự nguyện đem công sức, trí tuệ và tình cảm của mình để đóng góp vào lợi ích chung, giúp xã hội phát triển tốt đẹp hơn. Ý kiến của Peter Marshall muốn khẳng định rằng: điều tạo nên giá trị đích thực của một đời người không nằm ở việc sống lâu hay ngắn, mà nằm ở mức độ người đó đã đóng góp gì cho cộng đồng, cho đất nước, cho nhân loại.
Có nhiều người sống đến trăm tuổi nhưng cuộc đời họ trôi qua một cách lặng lẽ, không để lại dấu ấn. Họ tồn tại mà không sống, không có lý tưởng, không hướng đến điều gì lớn lao, chỉ lo an phận và hưởng thụ cá nhân. Một đời người như vậy, dù kéo dài đến đâu cũng thật tẻ nhạt và nghèo nàn về giá trị. Ngược lại, cũng có những người chỉ sống một quãng đời ngắn ngủi nhưng cống hiến hết mình, mang lại ảnh hưởng to lớn cho cộng đồng. Cuộc đời của họ tuy ngắn, nhưng lại rực rỡ và đầy ý nghĩa. Chẳng hạn như, cuộc đời của anh hùng liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi là một minh chứng rõ ràng cho việc “sống là cống hiến chứ không phải tồn tại”. Dù ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ, nhưng tinh thần dũng cảm, lòng yêu nước và hành động quả cảm của anh đã làm rạng danh thế hệ thanh niên thời chiến, để lại hình tượng bất tử trong lòng nhân dân.
Trong thời đại hiện nay, khi xã hội ngày càng đề cao giá trị cá nhân, vai trò của việc sống cống hiến càng trở nên quan trọng. Cống hiến không nhất thiết phải là hành động lớn lao, mà có thể bắt đầu từ những việc giản dị: sống tử tế, làm việc có trách nhiệm, biết giúp đỡ người khác, biết góp sức nhỏ vào công việc chung. Sống cống hiến giúp cuộc sống của ta trở nên có ý nghĩa, ta biết ta đang sống vì điều gì, từ đó ngày càng hoàn thiện bản thân. Malala Yousafzai là một tấm gương tuổi trẻ sống hết mình vì thế giới, dẫu chỉ sinh năm 1997 nhưng đã mang lại một tiếng vang lớn về sự đấu tranh đòi quyền bình đẳng, giáo dục cho phụ nữ và trẻ em, trở thành người trẻ tuổi nhất được thế giới trao tặng Nobel hòa ình.
Một số người cho rằng, có sức khỏe, sống lâu cũng là điều đáng quý, là biểu hiện của một cuộc đời có giá trị. Điều đó đúng, nhưng chưa đủ. Sống lâu là điều kiện, chứ không phải mục tiêu. Nếu không sử dụng thời gian sống ấy để làm điều có ích, thì dù sống cả thế kỷ, cuộc đời vẫn là một khoảng trống. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi được lấp đầy bởi những việc làm thiết thực, bởi tình yêu thương, trách nhiệm và lòng nhân ái.Cũng có người vin vào lý do tuổi trẻ, điều kiện chưa đủ để trì hoãn việc cống hiến. Tuy nhiên, sự cống hiến không bao giờ đòi hỏi phải là người tài giỏi hay có địa vị cao. Ai cũng có thể góp phần vào sự tốt đẹp chung, bắt đầu từ chính công việc thường ngày: học tập chăm chỉ, hành xử tử tế, có trách nhiệm với gia đình và xã hội.
Vậy nên, mỗi chúng ta cần nhận thức rằng sống có ích, có cống hiến là thước đo giá trị của một con người. Mỗi người chỉ sống một lần, vì thế hãy sống sao cho xứng đáng, cho trọn vẹn. Tuổi trẻ hôm nay cần hiểu rằng, sống đẹp không nằm ở việc sống lâu mà nằm ở việc sống thế nào để tạo ra giá trị.
Câu nói của Peter Marshall đã gợi mở cho ta một lẽ sống đúng đắn: sống không chỉ để tồn tại mà để cống hiến. Chỉ khi biết cho đi, con người mới thật sự tìm thấy ý nghĩa của sự sống và để lại dấu ấn bền lâu trong lòng người khác.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Nhiều người quan tâm
Bài viết gần đây
Danh mục
Để lại bình luận